Tổng hợp 12 bài thơ về cảnh đẹp của Quảng Ngãi được danh tướng, danh sĩ Nguyễn Cư Trinh lấy cảm hứng từ Hà Tiên thập vịnh của Mạc Thiên Tích. Thiên Ấn niêm hà Phong cảnh ta đây thật rất xinh,… Continue Reading →
Non nước bày ra đủ bốn phương, Lộc trường vu lộc chốn Vu Sơn. Lâu đài đá dựng thành ba lớp, Hoa quả trăng soi bóng nửa lừng. Sớm tối bạn bè dê lợn giỡn, Đổi thay sừng gạc bỏ… Continue Reading →
Cao nửa lưng trời sắc thật xanh, Mây mưa tự đó chuyển lần sinh. Cái tinh châu ngọc lùm trên chóp, Hạt nước cam lâm nhỏ xuống mình. Bởi dáng nguy nga nên khí hậu, Được danh thanh tú chiếm phần… Continue Reading →
Khói lan nghi ngút đã tan tành, Thạch trận nay còn thấy dạng hình. Bốn phía ngựa xe đi lại giáp, Hai bên cây cỏ thảy làm binh. Đá chồng bóng mát voi nương náu, Đồn đãi người qua hổ… Continue Reading →
Mười cảnh đây đây chẳng thiếu chi, Còn ông điếu tẩu ở Sa kỳ. Yên hà bóng dợn hai mai tuyết, Phong nguyệt tay cầm một sợi ty. Có cá không thèm mong đoái đến, Được rồng rồi lại thả cần… Continue Reading →
Bàn Cổ xưa kia kế đã thâm, Khéo bày lọc cát đúc thành mâm. Khạc ra cá nhảy đầy Đông Hải, Dọn lại mùi ngon rặt nghĩa sâm. Chợ cách, hoá nên non nước thế Đũa giơ rồi rủ gió trăng ngâm…. Continue Reading →
Non núi dăng dăng đổi cả trời, Một hòn Thạch Bích tiếng muôn đời. Đá xây đứng sững y như vách, Bóng xế soi về khắp mọi nơi. Con mọi khôn dòm vô đất nước, Dân ta càng khỏi nhiễm tanh… Continue Reading →
Nam Bắc Đông Tây hiệp một nhà, Hà Nhai đây có thiệt phiền hoa. Khe trong tôm cá lên trừng nguyệt, Bóng mát bướm ong lộn dệt hoa. Bữa bữa lâu đài chuông giục tối, Chiều chiều thương mại khách… Continue Reading →
Bóng thỏ xưa nay rọi sáng loà, Ao sen khéo rửa mặt Hằng Nga. Rong xanh lớp cũ bầy ngư dước Nắng bạc còn dung chỗ nguyệt ma. Phẩm vật hữu tình nơi cấm địa, Thanh Liên chuông giục xã… Continue Reading →
Giặc giã đời mô đã dẹp rồi, Luỹ xưa còn đắp xóm mồ côi. Đá xây quanh quất theo bờ biển, Người ở cheo leo dưới cửa lôi. Trông thấy thuyền tình ba bốn phía, Vẳng nghe trống giục một đôi hồi…. Continue Reading →
Trước thành đồng trống lổng lồng lông, Núi bút phê vân khéo lạ lùng. Cây điểm ra hoa, hoa điểm nhuỵ, Mây thành có sắc, sắc thành không. Giang sơn đúc lại còn danh giá Cốt cách xinh vầy tự hoá… Continue Reading →
Non sông đâu cũng có non sông, Có cảnh long đầu hý thuỷ không? Ngó lại cây xanh năm vẻ rực, Phun ra nước chảy một dòng trong. Ngựa xe đắp đổi đường qua lại, Ghe guộc đua bơi sóng vẫy… Continue Reading →